Vườn quốc gia Xuân Sơn nằm trên địa bàn huyện Thanh Sơn (Phú Thọ), cách thủ đô Hà Nội 120 km. Đây là khu vực núi đá vôi có hệ sinh thái rừng điển hình của miền Bắc. Độ cao trung bình của núi từ 500-1.400m so với mặt nước biển. Những tán cây đủ loại tầng tầng lớp lớp xanh đến ngợp mắt. Với tổng diện tích hơn 15.000ha, Vườn quốc gia Xuân Sơn có hệ thực vật phong phú với 32 loại được ghi trong sách đỏ Việt Nam và thế giới. Hệ động vật có 46 loài quý hiếm có tên trong sách đỏ Việt Nam và 18 loài có tên trong sách đỏ thế giới.
Xuất phát từ Hà Nội, sau hơn 3 giờ thong dong bằng xe gắn máy, chúng tôi có mặt tại Bản Dù, trung tâm hành chính của xã Xuân Sơn và Vườn quốc gia Xuân Sơn. Sau khi tập kết tại nhà ông Bàn Xuân Lâm, Chủ tịch UBND xã Xuân Sơn, cả nhóm chúng tôi theo con đường bê tông xuyên rừng già với những thảm thực vật phong phú, tiếng chim hót véo von và xuyên rừng trong những đám sương mù bảng lảng. Chiều đến, bên dòng suối róc rách là thời điểm sinh hoạt thường nhật nhộn nhịp của người dân bản Cỏi: Tắm gội, giặt quần áo, lấy nước sinh hoạt, xôm nhất vẫn là bọn trẻ thi nhau bơi lội và nghịch nước…
Trở về nếp nhà sàn của ông Lâm cũng là lúc trời sập tối, khung cảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng xình xịch của chiếc máy nổ đủ thắp sáng vài bóng đèn đỏ như những con đom đóm. Bên mâm cơm dân dã, cả nhóm háo hức ăn món thịt gà 6 cựa. Ông Lâm cho biết, khoảng chục năm về trước cả bản vẫn còn mấy con gà 9 cựa, nhưng hiện nay chỉ còn loại 6 -7 cựa. Gần đây, nhiều khách du lịch lên tham quan Vườn quốc gia Xuân Sơn đều muốn thưởng thức món gà “sính lễ của Sơn Tinh dâng lên Vua Hùng” nên giá thịt gà nhiều cựa này có giá khoảng 400.000 đồng/kg.
Sáng hôm sau, khi màn sương sớm vẫn bao trùm khắp bản làng, mặt trời mới ló rạng cũng là lúc chúng tôi chuẩn bị hành trang cho chuyến chinh phục đỉnh núi Ten - một trong ba đỉnh núi cao nhất của vườn quốc gia này. Giày cao cổ buộc chặt, quần áo thoải mái, mỗi người một ba lô nhỏ để mang theo nước uống và đồ ăn trưa. Bước vào cửa rừng, chúng tôi chặt mỗi người một đoạn cây sặt để làm gậy. Chúng tôi xuyên qua những bụi cây trên con đường mòn trơn trượt bởi lớp lá cây mục nát và bùn đất nhão nhoét. Đường trơn và bụi gai cũng dày đặc, dốc lại dựng đứng, người đi sau đầu chạm gót chân người đi trước, nhiều đoạn những thanh niên khỏe phải lên trước kiếm dây rừng buộc thả xuống cho nhóm đi sau có chỗ bám để leo lên. Sau 5 tiếng đồng hồ vừa leo, vừa bò, cả nhóm đã lên được đỉnh núi Ten. Đỉnh núi vẫn còn nguyên dấu vết của một công trình xây dựng, theo người dân bản địa trước đây nguyên là chòi canh gác của thực dân Pháp. Tại đây, du khách có thể phóng tầm mắt bao quát một vùng rộng lớn, trùng trùng điệp điệp của núi rừng xanh thăm thẳm, vào những hôm thời tiết đẹp, du khách sẽ “mãn nhãn” với cảnh biển mây trắng lững lờ trôi.
Bữa trưa trên đỉnh núi Ten lộng gió, thỉnh thoảng lại có chút sương mù ùa về góp vui, làm cho khung cảnh càng thêm lãng mạn, thú vị hơn. Lúc đó, mọi mệt mỏi, uể oải nhanh chóng qua đi, thay vào đó là những nụ cười vui tươi trên khuôn mặt của những lữ khách vừa chinh phục được một đỉnh núi cao ngất ngưởng ở Vườn quốc gia Xuân Sơn.
Nguồn: QĐND Online